Dusk dance for the Saigon river

restitution announcement MoT +++, Tuesday February, 25 2020. please arrive at 5:33pm and note the performance will start precisely on time at 5:53pm.

February 2020, a Vietnamese month …
I’m coming during the Têt, the Chinese New Year. In a pending moment …
I immerse myself in my all-round research:
my name Huynh of Chinese origin, the first name of the Vietnamese father Thanh Van, in French “Blue Cloud”, his places of birth, life, departure, architecture, the foot (of dancer?), acupuncture, the step, the country, the clouds …
As always, research, by serendipity, gives me unexpected meetings…
In Cholon, with a Cantonese acupuncturist, with the urn of a Chinese great-grandfather, whose existence I discover and whose face is well hidden in a small pagoda.
In My Tho, with the father’s college, the family home has become a café.
In Rach Gia, the city of his birth, no more address but magnificent clouds and an inaugural sunrise.

This trip is a destinerrance (destiny-wandering) in the sense of Jacques Derrida: fate but also destination and wandering merge.
Myself, by sinking into the Mekong Delta, I merge, I dissolve, disseminate in water, in earth, in tree.
Links and maps are still to be produced.
Tuesday, February 25, 2020, in the garden of MoT +++ overlooking the banks of the Saigon river, at 5:53 pm shortly before dusk, I will try some of them.
The public is expected from 5.33 p.m.

Written in Rach-Gia, near Cambodia, on February 19, 2020.
Huynh Thanh Loan
also called Emmanuelle Huynh

Emmanuelle Huynh is currently participating in the Villa Saigon residency program by Institut français of Vietnam.

 

Vũ điệu hoàng hôn bên sông Sài Gòn

thông báo về buổi trình diễn tại MoT+++ Thứ Ba, ngày 25 tháng 2 năm 2020. xin vui lòng có mặt tại MoT+++ lúc 17h33, buổi trình diễn sẽ bắt đầu chính xác lúc 17:53.

Tháng Hai 2020, một tháng ở Việt Nam…
Tôi đến trong thời gian nghỉ Tết, năm mới âm lịch theo truyền thống. Mọi thứ như đang chững lại…
Tôi chìm trong những ngổn ngang suy nghĩ:
họ của tôi là Huỳnh gốc Hoa, tên của bố tôi người Việt Nam là Thanh Vân, trong tiếng Pháp có nghĩa là « Mây xanh », nơi ông sinh ra, lớn lên, ra đi, kiến trúc, bàn chân (của vũ công?), châm cứu, bước chân, đất nước, mây…
Như mọi khi, công việc nghiên cứu, bằng một khám phá tình cờ, đưa tôi đến những cuộc hẹn bất ngờ…
Ở Chợ Lớn, với người châm cứu Quảng Đông, tôi phát hiện ra khuôn mặt và sự tồn tại của một ông cố người Hoa trên hũ tro cốt được cất giữ kín đáo trong một ngôi chùa.
Ở Mỹ Tho, ngôi trường của bố tôi, cùng với mái nhà thân thương giờ trở thành một quán cà phê.
Ở Rạch Giá, nơi ông sinh ra, không còn một địa chỉ nào ngoài những đám mây tráng lệ và ánh bình minh hùng vĩ.

Chuyến đi này là một chuyến đi vô định mệnh (vô định-định mệnh) theo nghĩa của Jacques Derrida: định mệnh nhưng cũng có thể hiểu là nơi đến và lang thang một cách vô định hòa lẫn vào nhau.
Ngay cả tôi, khi đắm mình vào đồng bằng sông Cửu Long, tôi lẫn vào, tan biến đi, phát tán trong dòng nước, đất cát, cây cối.
Ý tưởng về những mối liên hệ và bản đồ sẽ còn được phát triển trong những giai đoạn sáng tác tiếp theo.
Thứ Ba, ngày 25 tháng 2 năm 2020, trong khuôn viên MoT+++ bên sông Sài Gòn, lúc 17 giờ 53 phút, trước khi hoàng hôn buông xuống, tôi sẽ thử trình diễn cùng những đám mây.
Khán giả dự kiến có mặt lúc 17h33.

Viết tại Rạch Giá, gần Campuchia, ngày 19 tháng 2 năm 2020.
Huỳnh Thanh Loan
hay còn gọi là Emmanuelle Huynh.

Emmanuelle Huynh là nghệ sĩ lưu trú tại Villa Saigon của Viện Pháp.